Cánh cửa phòng Levi mở ra, ánh sáng mờ dần khi Irwin bước vào. Anh tỏ ra bất ngờ khi thấy Levi ngồi trong bóng tối, góc cạnh hơn bao giờ hết.
"Levi, sao cậu ở đây một mình?", Irwin đặt câu hỏi nhưng không nhận được câu trả lời nào.
Những hồi ức về quá khứ đầy bi kịch dường như bao phủ căn phòng bé nhỏ. Irwin nhận ra rằng Levi đang rơi vào vực thẳm của ký ức đau buồn. Cậu đưa tay vuốt nhẹ mái tóc ngắn của Levi, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
"Em không thể để anh một mình chịu đựng nỗi đau này mãi được." Irwin đặt lưỡi dao lên từng hẻm rối của trái tim Levi, với hy vọng xoa dịu những vết thương trong linh hồn của anh. Hai người nhìn nhau, bóng tối dần phai nhạt, để lại dấu vết niềm tin mới.