Trong ánh nắng chiều ửng hồng, cô gái tóc nâu đậm bước ra khỏi căn phòng tĩnh lặng, nhận lời chào từ một chàng trai đứng đợi bên dưới. "Anh biết mình đã sai rồi, xin em hãy tha thứ cho anh," chàng trai nói, ánh mắt nhòe điều gì đó không rõ ràng. Cô gái nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quen thuộc, nhưng trong ánh mắt lạnh lùng cất giấu một biểu cảm không thể hiểu nổi.
"Tha thứ? Có phải việc đó quá dễ dàng với anh không?" cô gái nói với giọng điệu lạnh lùng, từ chối bàn tay anh với ánh mắt thất vọng. Chàng trai nhận ra sự lũ lượt trong cô, anh nhẫn nại nói: "Em hãy cho anh một cơ hội để giải thích, hãy tin anh một lần nữa."
Nhưng cô gái không phản ứng, chỉ quay bước lên xe chạy đi, để bỏ lại đằng sau anh yếu đuối đứng nhìn theo. Trên đường vắng, cô gái đặt hộp thư vào quả cầu thủy tinh, đưa cho cậu bé đang tíu tít ngồi sát bờ biển. "Chuyện này là quà của cậu nè," cô gái cười nhẹ, nhưng trong lòng thì đau xé.
Chốc lát sau, âm thanh tiếng nổ vang lên, một vụ nổ kinh hoàng xảy ra tại căn nhà cũng lúc chàng trai cuống cuồng lao vào giải cứu cô gái. Khi hắn kéo cô thoát ra khỏi hiểm nguy, cô chỉ cười khẩy: "Lạy số phận, không còn cách nào khác để anh hiểu sao?" Đằng sau, hang dãi nước mắt rơi lặng lẽ của chàng trai hiện ra, biết rằng lời từ biệt nặng nề của cô đã không bao giờ phải là lễ.