Trên mái hiên bí mật của căn phòng trọ nhỏ, ánh dương buổi sáng chiếu xuyên qua những tấm rèm mỏng manh, làm lung linh bức tranh tĩnh lặng. Trên sân thượng, Haruka và Yui – hai người bạn thân từ thuở nhỏ, tựa như hai cánh chim đang tìm kiếm mảnh đất hẹp hòi để nương tựa vào nhau. Giọng nói yếu ớt của Haruka vang lên, "Tôi... tôi muốn trở về cùng em." Yui quay đầu, đôi mắt trong veo không rõ cảm xúc. "Cô đã quên hết mọi thứ sao?" "Không, tôi chẳng quên. Chỉ là... tôi đã học cách tha thứ và yêu thương mình hơn." Những lời đó vang lên nhưng liệu cảm xúc có thể phù hợp với quá khứ?