Trên con đường vắng vẻ, Mina bước đi trong cô đơn và hối hả. Bàn tay run rẩy, cô vội vã rút điện thoại ra, chỉ để nhận được tin nhắn cuối cùng từ người yêu: "Chúng ta chia tay." Trái tim cô tan nát, nhưng lý trí cố gắng kiềm chế. Cô quyết định không để cho nước mắt rơi, không để cho đau buồn nuốt lấy mình.
Thế nhưng, khi bước chân cô đặt xuống ven hồ, Mina nhận ra mình không thể kiềm chế thêm được nữa. Cô gục xuống, khóc lóc trong cảm giác mất mát không lối thoát. Đúng lúc đó, một người đàn ông lạ mặt xuất hiện, đưa cho cô một chiếc khăn mềm và một bờ vai để dựa vào.
"Em ổn không?" Anh ta nói, giọng điệu ấm áp. Mina nhìn lên, đôi mắt âm u đỏ hoe của cô vẫn còn hiện hữu trong kí ức anh. "Anh... anh ở đây từ khi nào?" Mina thốt lên, cảm thấy cảm xúc trong lòng quá dồn dập.
Hóa ra, cuộc gặp gỡ này đã được sắp đặt từ trước, để giúp Mina thấy rằng, dù quá trễ để nói lời yêu, thì vẫn chưa quá muộn để tìm được hạnh phúc mới.