Trên con đường phố đèn đỏ ồn ào, cô gái tóc đen mắt xanh như biển đêm lạnh lùng bước đi trong cơn mưa. Bước chân của cô hài hước mỗi lần chạm đất, như muốn khoanh tròn một câu chuyện buồn. Ánh đèn mờ ảo phản chiếu trên gương mặt cô, khắc sâu nỗi buồn không lời và sự cô đơn thấm đẫm.
Trái tim cô đã hóa thành một mảnh ghép tan vỡ từ khi anh rời bỏ. Những kí ức ngọt ngào giờ đây chỉ còn lại trong hồi ức đau thương. Đã bao lần cô cố chấp, cố gắng tìm kiếm một chút hạnh phúc dù chỉ là giọt nước trong sa mạc cô đơn của mình.
Cho đến một ngày, khi cô nhận ra rằng nỗi ám ảnh không phải lúc nào cũng là tình yêu. Đôi mắt cô bắt đầu mở ra trước một tương lai mới, nơi tình yêu thực sự đang chờ đợi. Và cô quyết định bước tiếp, với hy vọng rằng sẽ có ngày nắng sáng soi đường cho con tim cô bước đi.