Trên con đường dẫn vào làng Hồng Lôi, chỉ tiếng bước chân lẻ loi vọng theo cơn gió se lạnh. Trong cái lạnh ấy, Kang Mei đột ngột dừng lại, ánh mắt khép kín nhìn về phía cánh rừng u ám. Một hồi hớp hồn, cô nhận ra bóng dáng quen thuộc bước nhanh qua rặng cây. Đó chính là Hy Trạch, người đã rời bỏ cô mười năm trước mà không một lời từ biệt.
"Hy Trạch!"
Bước chân cô vội vàng trở lại, rồi đột nhiên, ngón tay run rẩy trỏ vào hình ảnh mờ nhòe trước mặt. Một bức tranh cũ kỹ treo ven đèn, mối tơ hồng phất phơ giữa không gian cuối cùng giữa cô và người đàn ông ấy. Từng mảnh vỡ của quá khứ bắt đầu hồi tưởng lại, bức tranh vẫn còn đó — sự tan vỡ của tình yêu ngày nào, bí ẩn của vết thương không thể phai nhạt.