Dưới ánh trăng nhạt nhòa, cô gái trẻ Haruka, người có tên hiệu Nengara, nắm chặt tay kiếm với ánh đèn của trăng phản chiếu trên lưỡi kiếm nhọn. Lặng lẽ mặc kệ gió lạnh êm ái từ sườn núi, cô dường như đang chờ đợi một tín hiệu, một cơ hội để trả thù cho gia đình đã bị giết hại.
Một bước, hai bước, cô đi êm dần qua các vách đá, bước chân tự tin, bộ ngực nâng cao, và ánh mắt sáng lên như lửa đốt cháy mọi điều xấu xa trước mắt. Đã đến lúc, cái lúc cô ước nguyện từ bao lâu, gạt bỏ mọi kháng cự, hạ bệ kẻ đã cướp đi tất cả từ cô.
Nhưng khi bước chân đến gần ngọn đèn sáng soi vào hàng ngọc lục bảo quý giá, cô bất ngờ bị một thanh kiếm khác chặn ngang. Cử động giằng xé, bốn kỵ sĩ mặc áo giáp sáng bóng từ bóng tối bên kia bước lên. Trưởng nhóm, một người đàn ông với vẻ ngoài lịch lãm, khuôn mặt lạnh lùng như băng tuyết, uy nghiêm trả lời: "Lần này, Nengara, em không thể thoát khỏi tay chúng tôi. Hãy trả lại Khoảnh Khắc Điện Ngọc, vì chúng tôi đã đeo nó từ trước khi em sinh ra."
Mắt cô lấp lánh đỏ rực, nụ cười hận thù dần trở nên hiển nhiên. "Hãy đến lấy đi nó nếu cậu dám," cô thét lên, tiếng hồi đáp lại là âm thanh của sự va chạm các thanh kiếm đan xen trong bức họa đẫm máu dưới bầu trời đêm.