Trên con đường đá ngắn hẹp, ánh nắng chói chang phản chiếu từ dải lụa màu hồng của áo cưới cô gái tỏa sáng. Bước chân nhỏ nhắn của cô âu yếm trên thảm đỏ, từng bước đi đều để lại vết chân mềm mại, nhưng ánh mắt xanh của cô lạnh lùng và xa cách.
Anh công tước trẻ tuổi, đẹp trai nức nở ở bên kia, đôi mắt nâu sâu thẫm như một đại dương vô tận, nhưng nhìn vào đó không ai biết rằng nơi đó ẩn chứa bao nỗi buồn đau, bí mật tối tăm. Mối tình của họ bắt đầu từ một thỏa thuận, một thỏa thuận mà ai cũng cho rằng sẽ chẳng bao giờ trở thành sự thật.
Nhưng số phận đã quyết định khác, cả hai bắt đầu hiểu rằng tình yêu không thể dựa vào thỏa thuận mà phải dựa vào lòng tin. Trước đám đông người hâm mộ nơi lâu đài cổ kính, giữa bầu trời xanh thẳm và những đám mây trắng bồng bềnh, giọt nước mắt cuối cùng của cô cũng trào ra.
Và khi cô gái nắm lấy tay anh, ánh mắt xanh của anh sáng lên như muốn thắp sáng cả thế giới, nhấp nháy lờ mờ như ánh sao sáng giữa bầu trời đêm tĩnh lặng. Đó không chỉ là tình yêu, mà còn là niềm tin cuối cùng của họ vào nhau, giữa biển người đang reo hò.