Trên con tàu đầy nắng gió, cô gái trẻ tóc hồng đứng ngồi không yên, ánh mắt vọng tìm kiếm trong cơn sóng dữ. Trong lòng, cô biết người mình yêu đang bị cuốn trôi bởi căn bệnh lastistia - tình trạng chỉ có thể sống sót trong không khí biển cả. Cô chỉ có một lời hứa duy nhất, đó là đưa anh trở về bờ. Khi mặt trời lặn, cảm xúc đầy xúc động hoà quyện trong trái tim cô, cô quyết định viết một bài thơ về tình yêu dành cho anh.
Vào đêm hôm ấy, khi hoàng hôn buông xuống, cô đọc bài thơ trước cánh cửa của tháp hải đăng. Người con trai mà cô yêu xuất hiện, những dòng nước biển dường như ngưng chảy để lắng nghe tình cảm chân thành từ trái tim cô. Nhưng không lâu sau, ánh sáng mù lòa từ tàu cứu hộ đã kéo anh trai cô, lôi anh bước vào ngõ cụt của biển khơi. Cô đã đánh mất người mình yêu. Chỉ còn lại bài thơ mang tên "Nỗi nhớ chìm sâu".