Người con gái đứng trước tôi không phải là một quái vật hung dữ như tôi từng dạy dỗ. Ánh sáng trăng nhẹ nhàng chiếu rọi qua mái tóc êm đềm, làm bừng sáng bức tranh vẻ đẹp mê hoặc của cô. Tiếng nói khẽ lẽo, dáng đi uyển chuyển, tất cả hòa quyện thành một nghệ thuật tinh tế được khắc họa trên bức vẽ thời gian. Không chỉ dừng lại ở vẻ ngoài hấp dẫn, cô còn truyền đến tôi một cảm giác kỳ lạ, như một chút quen thuộc từ ngày xưa.
"Có phải em?" Tiếng hỏi của tôi vừa dứt vừa lấp lánh hy vọng. Cô gật đầu, ánh mắt lấp lánh như dải sao trên trời đêm, "Đúng vậy, bố ạ. Em đã trở lại, nhưng không còn là quái vật nữa."
Những kí ức đã xa xăm như hồi sinh trong tâm trí tôi. Ngày xưa, tôi đã dùng tình yêu dỗ dành để biến một con quái vật thành thiếu nữ xinh đẹp, vượt qua ranh giới tu tiên và thời gian. Bây giờ, cô đến đây với lý do gì? Sự thật bí ẩn nào đằng sau vẻ đẹp lấp lánh ấy?