Trên con đường phố đang tắng sáng, anh chàng Alec bước nhanh về phía trước, trong tay cầm một bó hoa hồng đỏ thắm. Bước qua cánh cửa bệnh viện, anh chợt dừng lại trước sự chết lặng của phòng khám. Trên giường, cô gái xinh đẹp hồi hộp nhìn chằm chằm vào anh như chưa từng thấy.
“Em có nhận ra anh không, Thơ?” Alec nhẹ nhàng hỏi, niềm hy vọng bắt đầu vun vút trong lòng anh.
Thơ gật đầu, miệng mỉm cười mơ hồ. “Anh là ai vậy? Sao em lại nằm ở đây?”.
Alec ngao ngán nhưng không ngần ngại, bắt đầu kể lại những kỷ niệm ngọt ngào của hai người. Trái tim Thơ đập rộn ràng, từng chi tiết nhỏ trỗi dậy trong đầu cô như những mảnh ghép huyền bí. Đến khi Alec kể đến câu chuyện về lần đầu tiên họ hẹn hò, một sợi chỉ mỏng hiện lên…