Trên mái trường cũ xưa, ánh nắng chiều len lỏi qua những hàng cây cổ thụ, tạo nên những đường nắng vàng rực rỡ trên mặt đất. Cô gái bước chậm từ phía sau, mặc chiếc áo dài trắng trong veo, mái tóc đen dài phủ trùm nhẹ trên vai. Bước chân nhẹ nhàng, đôi mắt lấp lánh trong cơn gió se lạnh.
Cô đến nơi đây mỗi ngày, đứng đợi dưới cái bóng cây ghim mà người ta thường quên. Đau khổ vẫn còn bủa vây trong tâm hồn cô, nỗi đau từ quá khứ không thể nào xóa nhòa.
Một ngày kia, hình bóng quen thuộc xuất hiện trước mắt cô, đôi mắt xanh biếc ấm áp nhưng cũng đầy bi thương. Tiếng sóng vỗ nhè nhẹ, kéo theo những kí ức ngọt ngào và tan vỡ.
"Anh vẫn ở đây...", cô thì thầm, lòng bồi hồi không thôi.
Những bí mật dần hé lộ, những câu chuyện không thể nói ra lần lượt được vén mở. Cuộc gặp gỡ ấy, liệu có thể là cơ hội để họ làm mới lại tương lai hay chỉ đơn thuần là câu chuyện buồn của những kẽ hở không bao giờ được lấp đầy?